Một chàng trai trẻ vì gia đình nghèo khó, phải bỏ học để ở nhà chăm sóc cha mẹ già ốm yếu. Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng anh ta rất chú ý đến hành vi việc làm của bản thân.
Ví như, khi anh ngắm cảnh anh sẽ dừng lại ngắm cảnh mà không vừa đi bộ vừa ngắm cảnh vì như thế anh sẽ bị phân tâm, khi anh ta đi bộ, anh ta sẽ không nhìn vào cảnh vật mà chỉ chú ý đến đường xá để tránh tai nạn.
Một ngày nọ khi anh đang đi trên đường, anh bất ngờ nhặt được một đồng xu cũ bên vệ đường, dường như nó đã nằm ở đó trong một thời gian dài. Khi đi ngang qua một khu vườn, anh nghe thấy những người làm vườn nói rằng họ khát nước, vì vậy anh đã mua một ít trà bằng đồng xu vừa nhặt được để làm dịu cơn khát của họ.
Những người làm vườn rất biết ơn anh ấy, vì vậy họ đã tặng anh ấy một bó hoa tuyệt đẹp. Khi anh đi qua chợ với những bông hoa này, anh đã vô tư phân phát hoa cho những người yêu hoa. Do đó, tất cả những người nhận được hoa đều rất biết ơn anh ta, và đưa cho anh ta một đồng tiền khác.
Bây giờ anh ấy có 8 đồng tiền.
Một ngày, khu vực anh ấy sống bị một cơn bão tấn công, vườn cây bị gió bão quật gẫy lát. Khi thấy điều này, chàng trai nói với người làm vườn: “Tôi sẵn sàng giúp bạn dọn dẹp vườn cây. Những cành và lá gãy này có thể lấy để làm củi không?”
Người làm vườn rất vui mừng: “Vâng, vâng, anh có thể lấy tất cả!”
Khi chàng trai trẻ đang nhặt những cành củi, một nhóm trẻ con gần đó đang đánh nhau tranh giành kẹo. Vì vậy, chàng trai trẻ đã dùng 8 đồng xu của mình để mua đồ ngọt phân phát cho những đứa trẻ và nói với chúng rằng không nên tranh giành nhau. Những đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc đồng ý nhận kẹo, chúng thấy anh nhặt củi một mình, vì vậy bọn trẻ đã chủ động giúp anh nhặt các cành cây và lá.
Chàng trai đem những bó củi về nhà, trên đường về anh gặp một đầu bếp của gia đình giàu có. Đầu bếp nói rằng: Số củi này chất lượng thật tốt, sẽ không tạo nhiều khói. Ông chủ chúng tôi mắc bệnh về phổi nên sợ nhất là khói.
Nghe xong, chàng trai đưa những bó củi tặng cho người đầu bếp. Người đầu bếp không muốn nhận nó mà không trả tiền, bèn đưa 16 đồng xu cho chàng trai và lấy những bó củi.
Chàng trai nhận 16 đồng xu, suy nghĩ liệu có thể làm nhiều việc tốt hơn không. Vì vậy anh đã mở một quán trà bên cạnh nhà mình. Vì mùa hè nóng nực, người qua đường rất khát nước. Anh có thể bán trà kiếm thu nhập cho gia đình, anh cũng muốn tặng trà miễn phí cho hàng trăm công nhân cắt cỏ gần đấy để giải quyết vấn đề họ nghiện rượu. Những người cắt cỏ đều cảm ơn anh.
Chẳng mấy chốc, một doanh nhân đi qua cũng dừng lại để uống nước. Khi doanh nhân nghe thấy những người gần đó cười nhạo chàng trai trẻ ngốc nghếch, nói rằng anh ta không chỉ bán trà với giá rẻ mà còn cung cấp trà miễn phí cho những người công nhân cắt cỏ, doanh nhân nghe xong liền nói với chàng trai: “Ngày mai sẽ có một nhóm người bán ngựa mang 400 con ngựa qua đây. Anh có thể chuẩn bị thêm trà để bán.”
Nghe xong lời của vị doanh nhân, chàng trai chợt nghĩ 400 ngựa cũng sẽ cần ăn cỏ, vì vậy anh đã đi xin cỏ của những người công nhân cắt cỏ, họ rất hào phóng tặng cho anh rất nhiều kiện cỏ. Vậy là anh có hàng trăm kiện cỏ một lúc.
Vài năm sau, một người đàn ông giàu có nổi tiếng xuất hiện ở nơi này!
Câu chuyện nghe có vẻ đơn giản nhưng thành công của người trẻ tuổi này không phải ngẫu nhiên, bởi vì anh ta có một trái tim thiện lương và phóng khoáng.
Chàng trai trẻ hiểu rằng nếu bạn muốn có được điều gì đó, bạn phải mở rộng lòng, anh cũng hiểu rằng trái đất không sản xuất những thứ vô dụng, những nhành cây, lá rơi cũng đều có tác dụng của nó. Mỗi người đều có ước mơ và mong muốn thành công, cơ hội và sự giàu có thường ở bệnh cạnh chúng ta chỉ là nhiều người không nhận thức được điều đó, họ chỉ biết phàn nàn về sự nghèo khổ hay sự bất công trong xã hội, đổ lỗi cho cha mẹ vì nghèo túng… Nhưng trên thực tế điều chúng ta thực sự thiếu là khả năng trân trọng cơ hội và hành động ngay lập tức, và điều quan trọng hơn cả là một trái tim nhân hậu và vị tha.