• THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN (tiếp theo)
    * Vô cố tiễn tài, Phi lễ phanh tể, Tán khí ngũ cốc, Lao nhiễu chúng sinh.
    [Thích nghĩa]

    Vô cớ cắt may áo quần làm hoang phí vải vóc. Vô cớ sát hại nấu nướng loài vật để làm ngon miệng mình. Vứt bừa làm hoang phí ngũ cốc. Bắt người lao dịch cho mình mà không thương.

    Chú:

    1) Làm người phải tích phúc, áo quần là để che thân, mặc rách thì may mới, mặc cũ thì có thể đem tặng cho người nghèo, đó là một phương pháp tích phúc

    Người xưa, chỉ có hội hè đình đám mới giết vật để tế Thần, nay thấy nhiều người giàu có không biết tiếc phúc, ngày đêm tiệc tùng đãi khách, đem thức ăn dư thừa mang đi đỗ, kiếp sau dễ lạc vòng Ngạ quỷ đạo

    2) Lương Võ Đế hỏi Thiền sư Chí Công: Phu nhân của trẩm kiếp trước có phúc đức gì mà kiếp này được làm Hoàng Hậu, cùng trẩm hưởng cảnh phú quý?

    Thiền sư đáp:

    - Hoàng hậu trong ba kiếp trước là một con giun, bị Hòa thượng Cao Phong sơ ý, khi cuốc đất trồng hoa cuốc chết. Hòa Thượng niệm chú Vãng sanh cho con giun, nên giun được đầu thai làm kiếp người. Trong kiếp trước, hoàng hậu là một bà góa nghèo, hàng ngày đi nhặt từng hạt cơm do người vứt bỏ dưới đất mang về rửa sạch mà ăn. Thiên Thần thấy người nghèo mà còn biết tích phúc, bèn tâu cùng Đức Ngọc Đế hay, cho nên hoàng hậu kiếp này được hưởng cảnh phú quý đấy.

    *** Châu Phúc Tận, người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ mất sớm, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở.

    Năm 40 tuổi, tự nhiên hiểu được lai lịch kiếp trước của mình, cảm thấy sinh tử vô thường mới tìm đến Bạch Vân Quan ở thành Bắc Kinh xuất gia.

    Trưởng lão trong chùa này là một vị cao nhân, biết được Châu Phúc Tận là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá, không thể trở về Trời mà phải lưu lạc chốn hồng trần Trưởng lão nghĩ rằng, nếu không đọa đày cho cực khổ thì Châu Phúc Tận khó mà trở về bổn vị nên mới nói với Châu Phúc Tận:

    - Con có biết tu hành là một việc cực khổ chăng? Phàm việc gì người thường không thể nhịn thì người tu hành phải nhịn, việc gì người thường không chịu được thì người tu hành phải chịu lấy. Phải ăn cay nuốt đắng mới có thể liễu được nghiệp của kiếp trước, con có chịu được chăng?

    Châu Phúc Tận đáp:

    - Bạch thầy, con hiểu. Cúi xin thầy từ bi thu nhận con theo Thầy học đạo.

    Đạo Trưởng sai Châu Phúc Tận chuyên lo việc đổ nước đái, quét nhà xí và làm những công việc nặng nhọc, Châu Phúc Tận ngày đêm làm lụng vất vả, thế mà thường bị sư phụ trách phạt, nhưng trong lòng vẫn không một chút oán hờn.

    Nhiều người trong chùa thấy ngộ cảnh của Châu Phúc Tận đều tỏ lòng thương xót và bất mãn với Thầy mình.

    Vì làm lụng vất vả, nên ở chùa mới có một năm thì Châu Phúc Tận đã lâm bệnh.

    Có đệ tử báo cho Đạo Trưởng hay, Đạo Trưởng chẳng những không tỏ lòng thương xót, mà còn nói với chúng đệ tử rằng:

    - Chớ nên kiếm thuốc thang cho nó, cứ để nó chết tự nhiên, chết càng sớm càng tốt.

    Chúng đệ tử nghe thầy mình nói thế, đều oán giận trong lòng, nhưng không dám nói ra. Qua vài này sau thì Châu Phúc Tận chết.

    Khi Đạo Trưởng hay tin Châu Phúc Tận đã qua đời dặn một đệ tử lấy sợi dây thừng buộc vào cổ của Châu Phúc Tận và nói:

    - Các con hãy kéo xác của Phúc Tận đi qua hang chó, ra ngoài 40 dặm đến biển Đông Hải và vứt xác nó ra ngoài biển, và nên nhớ không được mặc áo quan cho nó, chớ nên trái mệnh.

    Chúng đệ tử nghe lời thầy, kéo xác của Châu Phúc Tận đi từ hang chó ra đến biển Đông Hải, nhưng trong lòng đều oán giận sư phụ mình. Khi đi được nửa đường, vị đại sư huynh lên tiếng nói:

    - Sư phụ thường dạy ta rằng, người xuất gia phải lấy hai chữ từ bi làm gốc, nhưng lòng của sư phụ thì lại bất nhân như thế. Châu Phúc Tận chẳng phạm tội gì mà bị thầy ta hành hạ đến chết, khi chết rồi không cho người làm lễ mai táng.

    Chúng ta dẫu sao cũng có tình sư huynh đệ với Phúc Tận, ta hãy kiếm một bộ đồ mới và một chiếc quan tài để khâm liệm và kiếm một chỗ tốt để mai táng cho sư đệ, để nó được yên nơi suối vàng, như thế ta cũng làm tròn được tình đồng môn.

    Khi về chùa, nếu ta không nói thì sư phụ cũng không thể biết được.

    Mọi người đều đồng ý và làm theo lời của vị sư huynh, quên mất lời dặn của sư phụ mình.

    Khi mọi việc xong xuôi, trở về đến chùa, mọi người tưởng rằng thầy mình không biết được sự tình. Ai ngờ khi mới vào chùa thì thấy Đạo Trưởng bước ra, giận rằng:

    - Mấy ngươi sao dám trái lệnh ta, mấy ngươi đã làm hại vị môn đồ tốt của ta rồi, có biết chăng?

    Chúng đệ tử không ai dám nói năng, Đạo Trưởng lại nói tiếp:

    - Các con làm như thế tưởng là thương hại cho Phúc Tận, có biết đâu làm như thế là hại nó. Thầy biết được nó là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá mà không biết tích phúc, nên không thể trở về bổn vị, cho nên thầy mới hành hạ nó, không cho nó ăn no mặc ấm, mục đích là liễu trừ nghiệp trước của nó đã làm để khỏi chịu nghiệp báo trong kiếp sau.

    Mấy con không hiểu, cho rằng thầy là người tàn nhẫn bất nhân, kiếp trước nó ngộ sát nhiều người, kiếp sau sẽ chịu
    quả báo.

    Thầy sai mấy con kéo cổ nó từ hang chó ra ngoài bốn chục dặm, để kiếp sau nó miễn được nạn dao binh, vứt xác nó xuống biển để sau này nó đầu thai làm vua nước ngoài hưởng cảnh phú quý.

    Phải trải qua một kiếp như vậy nó sẽ hoàn được bổn vị. Mấy con không rõ đạo Trời, lại tưởng rằng thầy không thương nó.

    Ngưng một lúc, Đạo Trưởng lại than rằng:

    - Vận mệnh nhà Minh sắp sửa suy đồi, mấy con chôn cất nó như vậy, sau này nó sẽ đầu thai làm vua nhà Minh. Ôi! Làm vua trong thời loạn ly thật là bi thương, còn khổ hơn làm dân đen nữa, sau này lại chết bất đắc kỳ tử.

    Chúng đệ tử nghe xong lời của Đạo Trưởng, mới hối hận về việc mình đã làm, tất cả đều quỳ xuống bạch rằng:

    - Bạch thầy, chúng con ngu dốt làm trái lệnh thầy, tội thật đáng chết. Cúi xin thầy từ bi xá tội.

    Đạo Trưởng nói: Âu cũng là kiếp số của Châu Phúc Tận. Thiên lý tuần hoàn, một khi đã tạo nghiệp rồi thì Thiên Tiên và phàm phu cũng đều như nhau.

    Sau khi Châu Phúc Tận chết, đầu thai vào chốn hoàng cung làm thái tử, về sau lên nối ngôi là vua Sùng Trinh vị vua cuối cùng của nhà Minh.

    Thời kỳ Minh mạt, giặc giã nổi lên khắp nơi, quân Mãn Thanh cũng nổi dậy đánh phá quân Minh.

    Về sau hoàng cung bị tên giặc Lý Tự Thành đem binh vậy
    hãm, Vua Sùng Trinh trong cơn nội ưu ngoại hoạn ấy, phải thắt cổ tự vẫn mà chết.

    Làm vua chưa đầy 15 năm, phải nhìn cảnh nước mất nhà tan. Quả thật đáng thương!

    3) Lao là lao động, nhiễu là sự phiền nhiễu, chúng sinh chỉ người lẫn vật

    Sai người hay bắt vật làm việc lao động giúp mình đều phải có lúc và không thể quá sức. Như thế người vui ta cũng được việc.

    Nếu sức người yếu kém mà bắt người làm việc nặng nhọc…. thì thuộc lao nhiễu vậy.

    Còn tiếp…
    Việt dịch: Vô Tri cư sĩ cẩn chí
    Mạnh Thu năm Giáp Tuất
    Nam Mô A Di Đà Phật.
    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
    THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN (tiếp theo) * Vô cố tiễn tài, Phi lễ phanh tể, Tán khí ngũ cốc, Lao nhiễu chúng sinh. [Thích nghĩa] Vô cớ cắt may áo quần làm hoang phí vải vóc. Vô cớ sát hại nấu nướng loài vật để làm ngon miệng mình. Vứt bừa làm hoang phí ngũ cốc. Bắt người lao dịch cho mình mà không thương. Chú: 1) Làm người phải tích phúc, áo quần là để che thân, mặc rách thì may mới, mặc cũ thì có thể đem tặng cho người nghèo, đó là một phương pháp tích phúc Người xưa, chỉ có hội hè đình đám mới giết vật để tế Thần, nay thấy nhiều người giàu có không biết tiếc phúc, ngày đêm tiệc tùng đãi khách, đem thức ăn dư thừa mang đi đỗ, kiếp sau dễ lạc vòng Ngạ quỷ đạo 2) Lương Võ Đế hỏi Thiền sư Chí Công: Phu nhân của trẩm kiếp trước có phúc đức gì mà kiếp này được làm Hoàng Hậu, cùng trẩm hưởng cảnh phú quý? Thiền sư đáp: - Hoàng hậu trong ba kiếp trước là một con giun, bị Hòa thượng Cao Phong sơ ý, khi cuốc đất trồng hoa cuốc chết. Hòa Thượng niệm chú Vãng sanh cho con giun, nên giun được đầu thai làm kiếp người. Trong kiếp trước, hoàng hậu là một bà góa nghèo, hàng ngày đi nhặt từng hạt cơm do người vứt bỏ dưới đất mang về rửa sạch mà ăn. Thiên Thần thấy người nghèo mà còn biết tích phúc, bèn tâu cùng Đức Ngọc Đế hay, cho nên hoàng hậu kiếp này được hưởng cảnh phú quý đấy. *** Châu Phúc Tận, người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ mất sớm, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở. Năm 40 tuổi, tự nhiên hiểu được lai lịch kiếp trước của mình, cảm thấy sinh tử vô thường mới tìm đến Bạch Vân Quan ở thành Bắc Kinh xuất gia. Trưởng lão trong chùa này là một vị cao nhân, biết được Châu Phúc Tận là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá, không thể trở về Trời mà phải lưu lạc chốn hồng trần Trưởng lão nghĩ rằng, nếu không đọa đày cho cực khổ thì Châu Phúc Tận khó mà trở về bổn vị nên mới nói với Châu Phúc Tận: - Con có biết tu hành là một việc cực khổ chăng? Phàm việc gì người thường không thể nhịn thì người tu hành phải nhịn, việc gì người thường không chịu được thì người tu hành phải chịu lấy. Phải ăn cay nuốt đắng mới có thể liễu được nghiệp của kiếp trước, con có chịu được chăng? Châu Phúc Tận đáp: - Bạch thầy, con hiểu. Cúi xin thầy từ bi thu nhận con theo Thầy học đạo. Đạo Trưởng sai Châu Phúc Tận chuyên lo việc đổ nước đái, quét nhà xí và làm những công việc nặng nhọc, Châu Phúc Tận ngày đêm làm lụng vất vả, thế mà thường bị sư phụ trách phạt, nhưng trong lòng vẫn không một chút oán hờn. Nhiều người trong chùa thấy ngộ cảnh của Châu Phúc Tận đều tỏ lòng thương xót và bất mãn với Thầy mình. Vì làm lụng vất vả, nên ở chùa mới có một năm thì Châu Phúc Tận đã lâm bệnh. Có đệ tử báo cho Đạo Trưởng hay, Đạo Trưởng chẳng những không tỏ lòng thương xót, mà còn nói với chúng đệ tử rằng: - Chớ nên kiếm thuốc thang cho nó, cứ để nó chết tự nhiên, chết càng sớm càng tốt. Chúng đệ tử nghe thầy mình nói thế, đều oán giận trong lòng, nhưng không dám nói ra. Qua vài này sau thì Châu Phúc Tận chết. Khi Đạo Trưởng hay tin Châu Phúc Tận đã qua đời dặn một đệ tử lấy sợi dây thừng buộc vào cổ của Châu Phúc Tận và nói: - Các con hãy kéo xác của Phúc Tận đi qua hang chó, ra ngoài 40 dặm đến biển Đông Hải và vứt xác nó ra ngoài biển, và nên nhớ không được mặc áo quan cho nó, chớ nên trái mệnh. Chúng đệ tử nghe lời thầy, kéo xác của Châu Phúc Tận đi từ hang chó ra đến biển Đông Hải, nhưng trong lòng đều oán giận sư phụ mình. Khi đi được nửa đường, vị đại sư huynh lên tiếng nói: - Sư phụ thường dạy ta rằng, người xuất gia phải lấy hai chữ từ bi làm gốc, nhưng lòng của sư phụ thì lại bất nhân như thế. Châu Phúc Tận chẳng phạm tội gì mà bị thầy ta hành hạ đến chết, khi chết rồi không cho người làm lễ mai táng. Chúng ta dẫu sao cũng có tình sư huynh đệ với Phúc Tận, ta hãy kiếm một bộ đồ mới và một chiếc quan tài để khâm liệm và kiếm một chỗ tốt để mai táng cho sư đệ, để nó được yên nơi suối vàng, như thế ta cũng làm tròn được tình đồng môn. Khi về chùa, nếu ta không nói thì sư phụ cũng không thể biết được. Mọi người đều đồng ý và làm theo lời của vị sư huynh, quên mất lời dặn của sư phụ mình. Khi mọi việc xong xuôi, trở về đến chùa, mọi người tưởng rằng thầy mình không biết được sự tình. Ai ngờ khi mới vào chùa thì thấy Đạo Trưởng bước ra, giận rằng: - Mấy ngươi sao dám trái lệnh ta, mấy ngươi đã làm hại vị môn đồ tốt của ta rồi, có biết chăng? Chúng đệ tử không ai dám nói năng, Đạo Trưởng lại nói tiếp: - Các con làm như thế tưởng là thương hại cho Phúc Tận, có biết đâu làm như thế là hại nó. Thầy biết được nó là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá mà không biết tích phúc, nên không thể trở về bổn vị, cho nên thầy mới hành hạ nó, không cho nó ăn no mặc ấm, mục đích là liễu trừ nghiệp trước của nó đã làm để khỏi chịu nghiệp báo trong kiếp sau. Mấy con không hiểu, cho rằng thầy là người tàn nhẫn bất nhân, kiếp trước nó ngộ sát nhiều người, kiếp sau sẽ chịu quả báo. Thầy sai mấy con kéo cổ nó từ hang chó ra ngoài bốn chục dặm, để kiếp sau nó miễn được nạn dao binh, vứt xác nó xuống biển để sau này nó đầu thai làm vua nước ngoài hưởng cảnh phú quý. Phải trải qua một kiếp như vậy nó sẽ hoàn được bổn vị. Mấy con không rõ đạo Trời, lại tưởng rằng thầy không thương nó. Ngưng một lúc, Đạo Trưởng lại than rằng: - Vận mệnh nhà Minh sắp sửa suy đồi, mấy con chôn cất nó như vậy, sau này nó sẽ đầu thai làm vua nhà Minh. Ôi! Làm vua trong thời loạn ly thật là bi thương, còn khổ hơn làm dân đen nữa, sau này lại chết bất đắc kỳ tử. Chúng đệ tử nghe xong lời của Đạo Trưởng, mới hối hận về việc mình đã làm, tất cả đều quỳ xuống bạch rằng: - Bạch thầy, chúng con ngu dốt làm trái lệnh thầy, tội thật đáng chết. Cúi xin thầy từ bi xá tội. Đạo Trưởng nói: Âu cũng là kiếp số của Châu Phúc Tận. Thiên lý tuần hoàn, một khi đã tạo nghiệp rồi thì Thiên Tiên và phàm phu cũng đều như nhau. Sau khi Châu Phúc Tận chết, đầu thai vào chốn hoàng cung làm thái tử, về sau lên nối ngôi là vua Sùng Trinh vị vua cuối cùng của nhà Minh. Thời kỳ Minh mạt, giặc giã nổi lên khắp nơi, quân Mãn Thanh cũng nổi dậy đánh phá quân Minh. Về sau hoàng cung bị tên giặc Lý Tự Thành đem binh vậy hãm, Vua Sùng Trinh trong cơn nội ưu ngoại hoạn ấy, phải thắt cổ tự vẫn mà chết. Làm vua chưa đầy 15 năm, phải nhìn cảnh nước mất nhà tan. Quả thật đáng thương! 3) Lao là lao động, nhiễu là sự phiền nhiễu, chúng sinh chỉ người lẫn vật Sai người hay bắt vật làm việc lao động giúp mình đều phải có lúc và không thể quá sức. Như thế người vui ta cũng được việc. Nếu sức người yếu kém mà bắt người làm việc nặng nhọc…. thì thuộc lao nhiễu vậy. Còn tiếp… Việt dịch: Vô Tri cư sĩ cẩn chí Mạnh Thu năm Giáp Tuất Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN (tiếp theo)
    * Vô cố tiễn tài, Phi lễ phanh tể, Tán khí ngũ cốc, Lao nhiễu chúng sinh.
    [Thích nghĩa]

    Vô cớ cắt may áo quần làm hoang phí vải vóc. Vô cớ sát hại nấu nướng loài vật để làm ngon miệng mình. Vứt bừa làm hoang phí ngũ cốc. Bắt người lao dịch cho mình mà không thương.

    Chú:

    1) Làm người phải tích phúc, áo quần là để che thân, mặc rách thì may mới, mặc cũ thì có thể đem tặng cho người nghèo, đó là một phương pháp tích phúc

    Người xưa, chỉ có hội hè đình đám mới giết vật để tế Thần, nay thấy nhiều người giàu có không biết tiếc phúc, ngày đêm tiệc tùng đãi khách, đem thức ăn dư thừa mang đi đỗ, kiếp sau dễ lạc vòng Ngạ quỷ đạo

    2) Lương Võ Đế hỏi Thiền sư Chí Công: Phu nhân của trẩm kiếp trước có phúc đức gì mà kiếp này được làm Hoàng Hậu, cùng trẩm hưởng cảnh phú quý?

    Thiền sư đáp:

    - Hoàng hậu trong ba kiếp trước là một con giun, bị Hòa thượng Cao Phong sơ ý, khi cuốc đất trồng hoa cuốc chết. Hòa Thượng niệm chú Vãng sanh cho con giun, nên giun được đầu thai làm kiếp người. Trong kiếp trước, hoàng hậu là một bà góa nghèo, hàng ngày đi nhặt từng hạt cơm do người vứt bỏ dưới đất mang về rửa sạch mà ăn. Thiên Thần thấy người nghèo mà còn biết tích phúc, bèn tâu cùng Đức Ngọc Đế hay, cho nên hoàng hậu kiếp này được hưởng cảnh phú quý đấy.

    *** Châu Phúc Tận, người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ mất sớm, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở.

    Năm 40 tuổi, tự nhiên hiểu được lai lịch kiếp trước của mình, cảm thấy sinh tử vô thường mới tìm đến Bạch Vân Quan ở thành Bắc Kinh xuất gia.

    Trưởng lão trong chùa này là một vị cao nhân, biết được Châu Phúc Tận là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá, không thể trở về Trời mà phải lưu lạc chốn hồng trần Trưởng lão nghĩ rằng, nếu không đọa đày cho cực khổ thì Châu Phúc Tận khó mà trở về bổn vị nên mới nói với Châu Phúc Tận:

    - Con có biết tu hành là một việc cực khổ chăng? Phàm việc gì người thường không thể nhịn thì người tu hành phải nhịn, việc gì người thường không chịu được thì người tu hành phải chịu lấy. Phải ăn cay nuốt đắng mới có thể liễu được nghiệp của kiếp trước, con có chịu được chăng?

    Châu Phúc Tận đáp:

    - Bạch thầy, con hiểu. Cúi xin thầy từ bi thu nhận con theo Thầy học đạo.

    Đạo Trưởng sai Châu Phúc Tận chuyên lo việc đổ nước đái, quét nhà xí và làm những công việc nặng nhọc, Châu Phúc Tận ngày đêm làm lụng vất vả, thế mà thường bị sư phụ trách phạt, nhưng trong lòng vẫn không một chút oán hờn.

    Nhiều người trong chùa thấy ngộ cảnh của Châu Phúc Tận đều tỏ lòng thương xót và bất mãn với Thầy mình.

    Vì làm lụng vất vả, nên ở chùa mới có một năm thì Châu Phúc Tận đã lâm bệnh.

    Có đệ tử báo cho Đạo Trưởng hay, Đạo Trưởng chẳng những không tỏ lòng thương xót, mà còn nói với chúng đệ tử rằng:

    - Chớ nên kiếm thuốc thang cho nó, cứ để nó chết tự nhiên, chết càng sớm càng tốt.

    Chúng đệ tử nghe thầy mình nói thế, đều oán giận trong lòng, nhưng không dám nói ra. Qua vài này sau thì Châu Phúc Tận chết.

    Khi Đạo Trưởng hay tin Châu Phúc Tận đã qua đời dặn một đệ tử lấy sợi dây thừng buộc vào cổ của Châu Phúc Tận và nói:

    - Các con hãy kéo xác của Phúc Tận đi qua hang chó, ra ngoài 40 dặm đến biển Đông Hải và vứt xác nó ra ngoài biển, và nên nhớ không được mặc áo quan cho nó, chớ nên trái mệnh.

    Chúng đệ tử nghe lời thầy, kéo xác của Châu Phúc Tận đi từ hang chó ra đến biển Đông Hải, nhưng trong lòng đều oán giận sư phụ mình. Khi đi được nửa đường, vị đại sư huynh lên tiếng nói:

    - Sư phụ thường dạy ta rằng, người xuất gia phải lấy hai chữ từ bi làm gốc, nhưng lòng của sư phụ thì lại bất nhân như thế. Châu Phúc Tận chẳng phạm tội gì mà bị thầy ta hành hạ đến chết, khi chết rồi không cho người làm lễ mai táng.

    Chúng ta dẫu sao cũng có tình sư huynh đệ với Phúc Tận, ta hãy kiếm một bộ đồ mới và một chiếc quan tài để khâm liệm và kiếm một chỗ tốt để mai táng cho sư đệ, để nó được yên nơi suối vàng, như thế ta cũng làm tròn được tình đồng môn.

    Khi về chùa, nếu ta không nói thì sư phụ cũng không thể biết được.

    Mọi người đều đồng ý và làm theo lời của vị sư huynh, quên mất lời dặn của sư phụ mình.

    Khi mọi việc xong xuôi, trở về đến chùa, mọi người tưởng rằng thầy mình không biết được sự tình. Ai ngờ khi mới vào chùa thì thấy Đạo Trưởng bước ra, giận rằng:

    - Mấy ngươi sao dám trái lệnh ta, mấy ngươi đã làm hại vị môn đồ tốt của ta rồi, có biết chăng?

    Chúng đệ tử không ai dám nói năng, Đạo Trưởng lại nói tiếp:

    - Các con làm như thế tưởng là thương hại cho Phúc Tận, có biết đâu làm như thế là hại nó. Thầy biết được nó là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá mà không biết tích phúc, nên không thể trở về bổn vị, cho nên thầy mới hành hạ nó, không cho nó ăn no mặc ấm, mục đích là liễu trừ nghiệp trước của nó đã làm để khỏi chịu nghiệp báo trong kiếp sau.

    Mấy con không hiểu, cho rằng thầy là người tàn nhẫn bất nhân, kiếp trước nó ngộ sát nhiều người, kiếp sau sẽ chịu
    quả báo.

    Thầy sai mấy con kéo cổ nó từ hang chó ra ngoài bốn chục dặm, để kiếp sau nó miễn được nạn dao binh, vứt xác nó xuống biển để sau này nó đầu thai làm vua nước ngoài hưởng cảnh phú quý.

    Phải trải qua một kiếp như vậy nó sẽ hoàn được bổn vị. Mấy con không rõ đạo Trời, lại tưởng rằng thầy không thương nó.

    Ngưng một lúc, Đạo Trưởng lại than rằng:

    - Vận mệnh nhà Minh sắp sửa suy đồi, mấy con chôn cất nó như vậy, sau này nó sẽ đầu thai làm vua nhà Minh. Ôi! Làm vua trong thời loạn ly thật là bi thương, còn khổ hơn làm dân đen nữa, sau này lại chết bất đắc kỳ tử.

    Chúng đệ tử nghe xong lời của Đạo Trưởng, mới hối hận về việc mình đã làm, tất cả đều quỳ xuống bạch rằng:

    - Bạch thầy, chúng con ngu dốt làm trái lệnh thầy, tội thật đáng chết. Cúi xin thầy từ bi xá tội.

    Đạo Trưởng nói: Âu cũng là kiếp số của Châu Phúc Tận. Thiên lý tuần hoàn, một khi đã tạo nghiệp rồi thì Thiên Tiên và phàm phu cũng đều như nhau.

    Sau khi Châu Phúc Tận chết, đầu thai vào chốn hoàng cung làm thái tử, về sau lên nối ngôi là vua Sùng Trinh vị vua cuối cùng của nhà Minh.

    Thời kỳ Minh mạt, giặc giã nổi lên khắp nơi, quân Mãn Thanh cũng nổi dậy đánh phá quân Minh.

    Về sau hoàng cung bị tên giặc Lý Tự Thành đem binh vậy
    hãm, Vua Sùng Trinh trong cơn nội ưu ngoại hoạn ấy, phải thắt cổ tự vẫn mà chết.

    Làm vua chưa đầy 15 năm, phải nhìn cảnh nước mất nhà tan. Quả thật đáng thương!

    3) Lao là lao động, nhiễu là sự phiền nhiễu, chúng sinh chỉ người lẫn vật

    Sai người hay bắt vật làm việc lao động giúp mình đều phải có lúc và không thể quá sức. Như thế người vui ta cũng được việc.

    Nếu sức người yếu kém mà bắt người làm việc nặng nhọc…. thì thuộc lao nhiễu vậy.

    Còn tiếp…
    Việt dịch: Vô Tri cư sĩ cẩn chí
    Mạnh Thu năm Giáp Tuất
    Nam Mô A Di Đà Phật.
    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
    THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN (tiếp theo) * Vô cố tiễn tài, Phi lễ phanh tể, Tán khí ngũ cốc, Lao nhiễu chúng sinh. [Thích nghĩa] Vô cớ cắt may áo quần làm hoang phí vải vóc. Vô cớ sát hại nấu nướng loài vật để làm ngon miệng mình. Vứt bừa làm hoang phí ngũ cốc. Bắt người lao dịch cho mình mà không thương. Chú: 1) Làm người phải tích phúc, áo quần là để che thân, mặc rách thì may mới, mặc cũ thì có thể đem tặng cho người nghèo, đó là một phương pháp tích phúc Người xưa, chỉ có hội hè đình đám mới giết vật để tế Thần, nay thấy nhiều người giàu có không biết tiếc phúc, ngày đêm tiệc tùng đãi khách, đem thức ăn dư thừa mang đi đỗ, kiếp sau dễ lạc vòng Ngạ quỷ đạo 2) Lương Võ Đế hỏi Thiền sư Chí Công: Phu nhân của trẩm kiếp trước có phúc đức gì mà kiếp này được làm Hoàng Hậu, cùng trẩm hưởng cảnh phú quý? Thiền sư đáp: - Hoàng hậu trong ba kiếp trước là một con giun, bị Hòa thượng Cao Phong sơ ý, khi cuốc đất trồng hoa cuốc chết. Hòa Thượng niệm chú Vãng sanh cho con giun, nên giun được đầu thai làm kiếp người. Trong kiếp trước, hoàng hậu là một bà góa nghèo, hàng ngày đi nhặt từng hạt cơm do người vứt bỏ dưới đất mang về rửa sạch mà ăn. Thiên Thần thấy người nghèo mà còn biết tích phúc, bèn tâu cùng Đức Ngọc Đế hay, cho nên hoàng hậu kiếp này được hưởng cảnh phú quý đấy. *** Châu Phúc Tận, người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ mất sớm, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở. Năm 40 tuổi, tự nhiên hiểu được lai lịch kiếp trước của mình, cảm thấy sinh tử vô thường mới tìm đến Bạch Vân Quan ở thành Bắc Kinh xuất gia. Trưởng lão trong chùa này là một vị cao nhân, biết được Châu Phúc Tận là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá, không thể trở về Trời mà phải lưu lạc chốn hồng trần Trưởng lão nghĩ rằng, nếu không đọa đày cho cực khổ thì Châu Phúc Tận khó mà trở về bổn vị nên mới nói với Châu Phúc Tận: - Con có biết tu hành là một việc cực khổ chăng? Phàm việc gì người thường không thể nhịn thì người tu hành phải nhịn, việc gì người thường không chịu được thì người tu hành phải chịu lấy. Phải ăn cay nuốt đắng mới có thể liễu được nghiệp của kiếp trước, con có chịu được chăng? Châu Phúc Tận đáp: - Bạch thầy, con hiểu. Cúi xin thầy từ bi thu nhận con theo Thầy học đạo. Đạo Trưởng sai Châu Phúc Tận chuyên lo việc đổ nước đái, quét nhà xí và làm những công việc nặng nhọc, Châu Phúc Tận ngày đêm làm lụng vất vả, thế mà thường bị sư phụ trách phạt, nhưng trong lòng vẫn không một chút oán hờn. Nhiều người trong chùa thấy ngộ cảnh của Châu Phúc Tận đều tỏ lòng thương xót và bất mãn với Thầy mình. Vì làm lụng vất vả, nên ở chùa mới có một năm thì Châu Phúc Tận đã lâm bệnh. Có đệ tử báo cho Đạo Trưởng hay, Đạo Trưởng chẳng những không tỏ lòng thương xót, mà còn nói với chúng đệ tử rằng: - Chớ nên kiếm thuốc thang cho nó, cứ để nó chết tự nhiên, chết càng sớm càng tốt. Chúng đệ tử nghe thầy mình nói thế, đều oán giận trong lòng, nhưng không dám nói ra. Qua vài này sau thì Châu Phúc Tận chết. Khi Đạo Trưởng hay tin Châu Phúc Tận đã qua đời dặn một đệ tử lấy sợi dây thừng buộc vào cổ của Châu Phúc Tận và nói: - Các con hãy kéo xác của Phúc Tận đi qua hang chó, ra ngoài 40 dặm đến biển Đông Hải và vứt xác nó ra ngoài biển, và nên nhớ không được mặc áo quan cho nó, chớ nên trái mệnh. Chúng đệ tử nghe lời thầy, kéo xác của Châu Phúc Tận đi từ hang chó ra đến biển Đông Hải, nhưng trong lòng đều oán giận sư phụ mình. Khi đi được nửa đường, vị đại sư huynh lên tiếng nói: - Sư phụ thường dạy ta rằng, người xuất gia phải lấy hai chữ từ bi làm gốc, nhưng lòng của sư phụ thì lại bất nhân như thế. Châu Phúc Tận chẳng phạm tội gì mà bị thầy ta hành hạ đến chết, khi chết rồi không cho người làm lễ mai táng. Chúng ta dẫu sao cũng có tình sư huynh đệ với Phúc Tận, ta hãy kiếm một bộ đồ mới và một chiếc quan tài để khâm liệm và kiếm một chỗ tốt để mai táng cho sư đệ, để nó được yên nơi suối vàng, như thế ta cũng làm tròn được tình đồng môn. Khi về chùa, nếu ta không nói thì sư phụ cũng không thể biết được. Mọi người đều đồng ý và làm theo lời của vị sư huynh, quên mất lời dặn của sư phụ mình. Khi mọi việc xong xuôi, trở về đến chùa, mọi người tưởng rằng thầy mình không biết được sự tình. Ai ngờ khi mới vào chùa thì thấy Đạo Trưởng bước ra, giận rằng: - Mấy ngươi sao dám trái lệnh ta, mấy ngươi đã làm hại vị môn đồ tốt của ta rồi, có biết chăng? Chúng đệ tử không ai dám nói năng, Đạo Trưởng lại nói tiếp: - Các con làm như thế tưởng là thương hại cho Phúc Tận, có biết đâu làm như thế là hại nó. Thầy biết được nó là sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá mà không biết tích phúc, nên không thể trở về bổn vị, cho nên thầy mới hành hạ nó, không cho nó ăn no mặc ấm, mục đích là liễu trừ nghiệp trước của nó đã làm để khỏi chịu nghiệp báo trong kiếp sau. Mấy con không hiểu, cho rằng thầy là người tàn nhẫn bất nhân, kiếp trước nó ngộ sát nhiều người, kiếp sau sẽ chịu quả báo. Thầy sai mấy con kéo cổ nó từ hang chó ra ngoài bốn chục dặm, để kiếp sau nó miễn được nạn dao binh, vứt xác nó xuống biển để sau này nó đầu thai làm vua nước ngoài hưởng cảnh phú quý. Phải trải qua một kiếp như vậy nó sẽ hoàn được bổn vị. Mấy con không rõ đạo Trời, lại tưởng rằng thầy không thương nó. Ngưng một lúc, Đạo Trưởng lại than rằng: - Vận mệnh nhà Minh sắp sửa suy đồi, mấy con chôn cất nó như vậy, sau này nó sẽ đầu thai làm vua nhà Minh. Ôi! Làm vua trong thời loạn ly thật là bi thương, còn khổ hơn làm dân đen nữa, sau này lại chết bất đắc kỳ tử. Chúng đệ tử nghe xong lời của Đạo Trưởng, mới hối hận về việc mình đã làm, tất cả đều quỳ xuống bạch rằng: - Bạch thầy, chúng con ngu dốt làm trái lệnh thầy, tội thật đáng chết. Cúi xin thầy từ bi xá tội. Đạo Trưởng nói: Âu cũng là kiếp số của Châu Phúc Tận. Thiên lý tuần hoàn, một khi đã tạo nghiệp rồi thì Thiên Tiên và phàm phu cũng đều như nhau. Sau khi Châu Phúc Tận chết, đầu thai vào chốn hoàng cung làm thái tử, về sau lên nối ngôi là vua Sùng Trinh vị vua cuối cùng của nhà Minh. Thời kỳ Minh mạt, giặc giã nổi lên khắp nơi, quân Mãn Thanh cũng nổi dậy đánh phá quân Minh. Về sau hoàng cung bị tên giặc Lý Tự Thành đem binh vậy hãm, Vua Sùng Trinh trong cơn nội ưu ngoại hoạn ấy, phải thắt cổ tự vẫn mà chết. Làm vua chưa đầy 15 năm, phải nhìn cảnh nước mất nhà tan. Quả thật đáng thương! 3) Lao là lao động, nhiễu là sự phiền nhiễu, chúng sinh chỉ người lẫn vật Sai người hay bắt vật làm việc lao động giúp mình đều phải có lúc và không thể quá sức. Như thế người vui ta cũng được việc. Nếu sức người yếu kém mà bắt người làm việc nặng nhọc…. thì thuộc lao nhiễu vậy. Còn tiếp… Việt dịch: Vô Tri cư sĩ cẩn chí Mạnh Thu năm Giáp Tuất Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
    1
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • CON NGƯỜI SỐNG Ở ĐỜI VÌ SAO KHỔ ĐẾN NHƯ VẬY ? CHÚNG TA PHẢI HIỂU RỎ CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT VÀ ĐẠO LÝ CỦA NHÂN QUẢ BÁO ỨNG. TRỒNG NHÂN THIỆN NHẤT ĐỊNH ĐƯỢC QUẢ THIỆN, TẠO ÁC NGHIỆP NHẤT ĐỊNH CHIÊU QUẢ KHỔ.

    Trong kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, thế tôn bảo Sa Kiệt La Long Vương quán sát những chúng sinh trong đại hải từ hình trạng, màu da, lớn nhỏ đều không giống nhau. Nguyên nhân gì tạo ra như vậy? Đó là đều do các thứ bất thiện của thân khẩu ý tạo nên. Con người vì sao khổ đến như vậy? Chúng ta phải hiểu rõ chân tướng sự thật và đạo lý của nhân quả báo ứng. Trồng nhân thiện nhất định được quả thiện, tạo ác nghiệp nhất định chiêu quả khổ. Cho nên đức Phật dạy chúng ta phải viễn ly tham sân si. Khởi tham sân si là tạo ác nghiệp cực trọng, chiêu cảm đến quả báo.

    Nhiều người trên thế gian có phước báu. Phước báu đó là quả của tâm thiện, hành thiện tạo tác nghiệp thiện. Đức Phật đã dạy, đoạn ác tu thiện thì nghiệp báo có thể thay đổi. Tiên sinh Viên Liễu Phàm, triều nhà Minh, nhờ thông suốt đạo lý nhân quả này mà cả đời không những có thể chuyển đổi vận mạng chính mình mà còn cầu được tài, được con, và được công danh. “Phật thị môn trung, hữu cầu tất ứng” quả thực không sai. Thế nhưng cầu nguyện có đạo lý của cầu nguyện. Như lý như pháp mà cầu, nhất định sẽ đạt. Vậy, thế nào gọi là như lý như pháp mà cầu? Chúng ta khởi tâm động niệm vì hạnh phúc của tất cả chúng sinh, không chỉ riêng lẻ vì chính mình. Chẳng hạn, chúng ta cầu tài vì mục đích giúp đỡ chúng sinh khổ nạn, lời nguyện cầu phát tài này là hợp lý, nên sẽ được cảm ứng. Còn cầu phát tài cho chính mình hưởng thụ sẽ không thể cảm ứng.

    Chư Phật bồ tát thành tựu việc thiện cho người, giúp người làm việc tốt, chứ không giúp người làm việc ác. Giúp tạo ác nghiệp, chỉ có ma, không phải là Phật. Chúng tôi những năm đầu khi vừa mới ra giảng kinh, pháp sư Đức Dung ở Đài Loan thường đến nghe giảng kinh, hiện tại vị pháp sư này đã qua đời. Khi đó, một hôm ông hỏi chúng tôi: “pháp sư Tịnh Không, ngài thường hay nói ‘Phật thị môn trung, hữu cầu tất ứng’, bản thân tôi cảm thấy hoài nghi.

    Tôi đã từng hướng đến bồ tát Địa Tạng cầu xin một cái tủ lạnh, nhưng đã ba năm vẫn chưa có”. Chúng tôi liền hỏi ông ấy: “xin hỏi đạo tràng của thầy ở bao nhiêu chúng vậy?” Ông nói chỉ có một mình ông. Chúng tôi liền nói: “không cần thiết, nếu tôi là bồ tát Địa Tạng cũng sẽ không cho, vì chỉ có một mình ông thì không cần thiết”. Chúng ta vì đại chúng, thì sự mong cầu này là hợp lý, còn để một mình hưởng thụ mà mong cầu là sai. Bản thân chúng tôi học Phật nhiều năm kiểm nghiệm xác xác thực thực “hữu cầu tất ứng”. Cái mong cầu của chúng tôi không phải là tủ lạnh, mà là kinh sách. Chúng tôi muốn đọc những kinh sách nào, chỉ cần trong lòng nghĩ đến, thì khoảng một hai tháng liền sẽ có người đưa đến, cảm ứng rất tốt. Chúng tôi nhớ được thời gian linh ứng dài nhất là nửa năm. Khi đó trong lòng chúng tôi muốn tìm một bộ Trung Quán Luận Sớ, chúng tôi nhờ người tìm giúp nhưng đến nửa năm mới tìm được, chân thật “hữu cầu tất ứng”. Chúng ta xuất gia vì muốn thâm nhập kinh tạng, vì để hoằng pháp lợi sinh, do đó kinh điển là sách tham khảo trọng yếu, quyết không phải là nhu cầu xa xỉ, cũng không vì chính mình, cho nên cảm ứng không thể nghĩ bàn.

    PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG.
    TRÍCH TỪ: KINH ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ
    CON NGƯỜI SỐNG Ở ĐỜI VÌ SAO KHỔ ĐẾN NHƯ VẬY ? CHÚNG TA PHẢI HIỂU RỎ CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT VÀ ĐẠO LÝ CỦA NHÂN QUẢ BÁO ỨNG. TRỒNG NHÂN THIỆN NHẤT ĐỊNH ĐƯỢC QUẢ THIỆN, TẠO ÁC NGHIỆP NHẤT ĐỊNH CHIÊU QUẢ KHỔ. Trong kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, thế tôn bảo Sa Kiệt La Long Vương quán sát những chúng sinh trong đại hải từ hình trạng, màu da, lớn nhỏ đều không giống nhau. Nguyên nhân gì tạo ra như vậy? Đó là đều do các thứ bất thiện của thân khẩu ý tạo nên. Con người vì sao khổ đến như vậy? Chúng ta phải hiểu rõ chân tướng sự thật và đạo lý của nhân quả báo ứng. Trồng nhân thiện nhất định được quả thiện, tạo ác nghiệp nhất định chiêu quả khổ. Cho nên đức Phật dạy chúng ta phải viễn ly tham sân si. Khởi tham sân si là tạo ác nghiệp cực trọng, chiêu cảm đến quả báo. Nhiều người trên thế gian có phước báu. Phước báu đó là quả của tâm thiện, hành thiện tạo tác nghiệp thiện. Đức Phật đã dạy, đoạn ác tu thiện thì nghiệp báo có thể thay đổi. Tiên sinh Viên Liễu Phàm, triều nhà Minh, nhờ thông suốt đạo lý nhân quả này mà cả đời không những có thể chuyển đổi vận mạng chính mình mà còn cầu được tài, được con, và được công danh. “Phật thị môn trung, hữu cầu tất ứng” quả thực không sai. Thế nhưng cầu nguyện có đạo lý của cầu nguyện. Như lý như pháp mà cầu, nhất định sẽ đạt. Vậy, thế nào gọi là như lý như pháp mà cầu? Chúng ta khởi tâm động niệm vì hạnh phúc của tất cả chúng sinh, không chỉ riêng lẻ vì chính mình. Chẳng hạn, chúng ta cầu tài vì mục đích giúp đỡ chúng sinh khổ nạn, lời nguyện cầu phát tài này là hợp lý, nên sẽ được cảm ứng. Còn cầu phát tài cho chính mình hưởng thụ sẽ không thể cảm ứng. Chư Phật bồ tát thành tựu việc thiện cho người, giúp người làm việc tốt, chứ không giúp người làm việc ác. Giúp tạo ác nghiệp, chỉ có ma, không phải là Phật. Chúng tôi những năm đầu khi vừa mới ra giảng kinh, pháp sư Đức Dung ở Đài Loan thường đến nghe giảng kinh, hiện tại vị pháp sư này đã qua đời. Khi đó, một hôm ông hỏi chúng tôi: “pháp sư Tịnh Không, ngài thường hay nói ‘Phật thị môn trung, hữu cầu tất ứng’, bản thân tôi cảm thấy hoài nghi. Tôi đã từng hướng đến bồ tát Địa Tạng cầu xin một cái tủ lạnh, nhưng đã ba năm vẫn chưa có”. Chúng tôi liền hỏi ông ấy: “xin hỏi đạo tràng của thầy ở bao nhiêu chúng vậy?” Ông nói chỉ có một mình ông. Chúng tôi liền nói: “không cần thiết, nếu tôi là bồ tát Địa Tạng cũng sẽ không cho, vì chỉ có một mình ông thì không cần thiết”. Chúng ta vì đại chúng, thì sự mong cầu này là hợp lý, còn để một mình hưởng thụ mà mong cầu là sai. Bản thân chúng tôi học Phật nhiều năm kiểm nghiệm xác xác thực thực “hữu cầu tất ứng”. Cái mong cầu của chúng tôi không phải là tủ lạnh, mà là kinh sách. Chúng tôi muốn đọc những kinh sách nào, chỉ cần trong lòng nghĩ đến, thì khoảng một hai tháng liền sẽ có người đưa đến, cảm ứng rất tốt. Chúng tôi nhớ được thời gian linh ứng dài nhất là nửa năm. Khi đó trong lòng chúng tôi muốn tìm một bộ Trung Quán Luận Sớ, chúng tôi nhờ người tìm giúp nhưng đến nửa năm mới tìm được, chân thật “hữu cầu tất ứng”. Chúng ta xuất gia vì muốn thâm nhập kinh tạng, vì để hoằng pháp lợi sinh, do đó kinh điển là sách tham khảo trọng yếu, quyết không phải là nhu cầu xa xỉ, cũng không vì chính mình, cho nên cảm ứng không thể nghĩ bàn. PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG. TRÍCH TỪ: KINH ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ
    13
    13 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • A Di Da Phat
    A Di Da Phat
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • ÔM LÒNG HỦY BÁNG, HOẶC GIẢ ÔM LÒNG GHEN GHÉT, TÌM CÁCH NGĂN CẢN, NGƯỜI ĐÓ KHI CÓ THÂN, CÁC BỆNH NẶNG KÉO ĐẾN, NHÀ PHẬT GỌI LÀ HOA BÁO, QUÍ VỊ MANG QUẢ BÁO TRONG ĐỜI NÀY, BỞI THẾ CON NGƯỜI, SÔNG THEO NHÂN, NGHĨA, LỄ, TR,Í TÍN, LỤC PHỦ NGŨ TẠNG SẼ KHÔNG VẤN ĐỀ, SỨC KHỎE SỐNG LÂU, TẠI SAO CON NGƯỜI BẤT NHÂN BẤT NGHĨA, NGUYÊN NHÂN CHÍNH DO ĐÂU? DO LỖI KHÔNG HỌC THEO GIÁO DỤC THÁNH HIỀN, XA RỜI PHẬT PHÁP BẤT THIỆN LỚN DẦN, NẾU ĐỜI TRƯỚC ĐÃ TẠO NGHIỆP THÌ TRONG ĐỜI NÀY PHẢI CHỊU TAI NẠN VÀ BỆNH TẬT, NẰM NGỒI KHÔNG YÊN ,

    “Ôm lòng huỷ báng, hoặc giả ôm lòng ghen ghét”, tìm cách ngăn cản. “Người đó khi có thân, các bệnh nặng kéo đến”, nhà Phật gọi là hoa báo, quý vị mang quả báo ngay trong đời này, phá hoại sức khoẻ của mình. Việc này, trong các buổi giảng chúng ta đã nhiều lần nói ra. Nếu tâm địa người đó không nhân từ, thường nóng giận, giận hờn thù oán, họ rất dễ mắc bệnh về gan, ngày nay gọi là ung thư gan. Nếu người nào bất nghĩa, rất dễ mang bệnh phổi; nếu người vô lễ, rất dễ mắc bệnh tim; người nào không giữ lòng tin, chuyên lừa người khác, họ dễ mắc bệnh bao tử; người ngu si, không có trí tuệ, dễ mắc bệnh thận, bệnh thận. Bởi thế con người, nếu sống theo nhân nghĩa lễ trí tín, lục phủ ngũ tạng sẽ không vấn đề, sức khoẻ sống lâu. Tại sao con người lại bất nhân, bất nghĩa, vô lễ, vô tín, không trí, nguyên nhân chính là do đâu? Do lỗi không học theo giáo huấn Thánh hiền.

    Trong Phật pháp không học kinh, không nghe pháp, dần dà xa cách tánh đức, bất thiện lớn dần, nên mới mắc những lỗi đó. Nếu nghiệp được tạo từ đời trước, ta đến thế gian này, sẽ bị thân thể khiếm khuyết như: mù, điếc, câm, ngọng, ngày nay chúng ta gọi đó là tàn tật. Khuyết tật đôi khi bẩm sinh, đôi lúc đã ra đời. Đã ra đời đa phần là do tai nạn, trong tai nạn ngày nay, phần lớn là tai nạn giao thông. “Quỉ mị làm trướng”, nghĩa là quỉ áp vong, mang đến vô số bệnh tật, khiến ta nằm ngồi không yên. Trong đời này: “Cầu sống không được, muốn chết không xong”, sống rất khổ sở. Tất cả những việc này xảy ra ngay trước mắt, chỉ cần chúng ta lưu tâm, có thể thấy được.

    Nghĩ đến những điều trong kinh Phật nói, đối chiếu với những gì ta thấy, sẽ hiểu, Phật không nói sai. “Hoặc khiến cho chết”, họ chết, chết rồi đi đâu? Đến thẳng địa ngục. Trước mắt ngồi nằm không yên, lòng như lửa đốt, đấy là hoa báo. Chết đoạ tam đồ, đó là quả báo, quả báo khổ hơn. “Chịu khổ não lớn trong tám vạn kiếp”, đây là thí dụ, thời gian dài trong địa ngục, chịu khổ cực trong địa ngục tám vạn kiếp. “Trăm nghìn vạn kiếp không nghe đến tiếng uống ăn”. Khát không có nước uống, đói không thấy thức ăn, không phải thời gian ngắn, rất dài. Trăm nghìn vạn kiếp là số tượng trưng. “Lâu sau được ra”, tất nhiên họ sẽ có lúc chịu xong tội báo, chịu xong họ ra khỏi địa ngục, đi đâu sau khi ra khỏi địa ngục? Phần nhiều đến cõi súc sinh, họ đi làm trâu, làm ngựa, làm heo, làm dê. “Nói chung không khỏi bị người giết mổ”, mọi người ăn thịt chúng. “Chịu khổ rất nặng”, khi bị giết thì không thể kể hết nỗi khổ. “Sau được làm người”, tương lai cũng được trở lại loài người, phàm từ tam đồ thường đến cõi người. “Thường sinh hạ xứ”, có nghĩa họ không có phần trong xã hội thượng lưu. Họ sinh đến nhân gian, không có trí tuệ, ngu si, không có phước báo, nghèo khổ, phải chịu khổ trong kiếp người, đấy là gì? Phần bất thiện còn lại của tam ác đạo, chúng ta thường gọi là tập khí, do tập khí bất thiện mang lại.

    PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG:

    TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH GIẢI DIỄN NGHĨA.

    XIN THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏.
    ÔM LÒNG HỦY BÁNG, HOẶC GIẢ ÔM LÒNG GHEN GHÉT, TÌM CÁCH NGĂN CẢN, NGƯỜI ĐÓ KHI CÓ THÂN, CÁC BỆNH NẶNG KÉO ĐẾN, NHÀ PHẬT GỌI LÀ HOA BÁO, QUÍ VỊ MANG QUẢ BÁO TRONG ĐỜI NÀY, BỞI THẾ CON NGƯỜI, SÔNG THEO NHÂN, NGHĨA, LỄ, TR,Í TÍN, LỤC PHỦ NGŨ TẠNG SẼ KHÔNG VẤN ĐỀ, SỨC KHỎE SỐNG LÂU, TẠI SAO CON NGƯỜI BẤT NHÂN BẤT NGHĨA, NGUYÊN NHÂN CHÍNH DO ĐÂU? DO LỖI KHÔNG HỌC THEO GIÁO DỤC THÁNH HIỀN, XA RỜI PHẬT PHÁP BẤT THIỆN LỚN DẦN, NẾU ĐỜI TRƯỚC ĐÃ TẠO NGHIỆP THÌ TRONG ĐỜI NÀY PHẢI CHỊU TAI NẠN VÀ BỆNH TẬT, NẰM NGỒI KHÔNG YÊN , “Ôm lòng huỷ báng, hoặc giả ôm lòng ghen ghét”, tìm cách ngăn cản. “Người đó khi có thân, các bệnh nặng kéo đến”, nhà Phật gọi là hoa báo, quý vị mang quả báo ngay trong đời này, phá hoại sức khoẻ của mình. Việc này, trong các buổi giảng chúng ta đã nhiều lần nói ra. Nếu tâm địa người đó không nhân từ, thường nóng giận, giận hờn thù oán, họ rất dễ mắc bệnh về gan, ngày nay gọi là ung thư gan. Nếu người nào bất nghĩa, rất dễ mang bệnh phổi; nếu người vô lễ, rất dễ mắc bệnh tim; người nào không giữ lòng tin, chuyên lừa người khác, họ dễ mắc bệnh bao tử; người ngu si, không có trí tuệ, dễ mắc bệnh thận, bệnh thận. Bởi thế con người, nếu sống theo nhân nghĩa lễ trí tín, lục phủ ngũ tạng sẽ không vấn đề, sức khoẻ sống lâu. Tại sao con người lại bất nhân, bất nghĩa, vô lễ, vô tín, không trí, nguyên nhân chính là do đâu? Do lỗi không học theo giáo huấn Thánh hiền. Trong Phật pháp không học kinh, không nghe pháp, dần dà xa cách tánh đức, bất thiện lớn dần, nên mới mắc những lỗi đó. Nếu nghiệp được tạo từ đời trước, ta đến thế gian này, sẽ bị thân thể khiếm khuyết như: mù, điếc, câm, ngọng, ngày nay chúng ta gọi đó là tàn tật. Khuyết tật đôi khi bẩm sinh, đôi lúc đã ra đời. Đã ra đời đa phần là do tai nạn, trong tai nạn ngày nay, phần lớn là tai nạn giao thông. “Quỉ mị làm trướng”, nghĩa là quỉ áp vong, mang đến vô số bệnh tật, khiến ta nằm ngồi không yên. Trong đời này: “Cầu sống không được, muốn chết không xong”, sống rất khổ sở. Tất cả những việc này xảy ra ngay trước mắt, chỉ cần chúng ta lưu tâm, có thể thấy được. Nghĩ đến những điều trong kinh Phật nói, đối chiếu với những gì ta thấy, sẽ hiểu, Phật không nói sai. “Hoặc khiến cho chết”, họ chết, chết rồi đi đâu? Đến thẳng địa ngục. Trước mắt ngồi nằm không yên, lòng như lửa đốt, đấy là hoa báo. Chết đoạ tam đồ, đó là quả báo, quả báo khổ hơn. “Chịu khổ não lớn trong tám vạn kiếp”, đây là thí dụ, thời gian dài trong địa ngục, chịu khổ cực trong địa ngục tám vạn kiếp. “Trăm nghìn vạn kiếp không nghe đến tiếng uống ăn”. Khát không có nước uống, đói không thấy thức ăn, không phải thời gian ngắn, rất dài. Trăm nghìn vạn kiếp là số tượng trưng. “Lâu sau được ra”, tất nhiên họ sẽ có lúc chịu xong tội báo, chịu xong họ ra khỏi địa ngục, đi đâu sau khi ra khỏi địa ngục? Phần nhiều đến cõi súc sinh, họ đi làm trâu, làm ngựa, làm heo, làm dê. “Nói chung không khỏi bị người giết mổ”, mọi người ăn thịt chúng. “Chịu khổ rất nặng”, khi bị giết thì không thể kể hết nỗi khổ. “Sau được làm người”, tương lai cũng được trở lại loài người, phàm từ tam đồ thường đến cõi người. “Thường sinh hạ xứ”, có nghĩa họ không có phần trong xã hội thượng lưu. Họ sinh đến nhân gian, không có trí tuệ, ngu si, không có phước báo, nghèo khổ, phải chịu khổ trong kiếp người, đấy là gì? Phần bất thiện còn lại của tam ác đạo, chúng ta thường gọi là tập khí, do tập khí bất thiện mang lại. PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG: TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH GIẢI DIỄN NGHĨA. XIN THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏.
    36
    45 Yorumlar 1 hisse senetleri
  • Hội những người có niềm tin bất diệt vào Phật Thánh

    Kinh luân cắm điện phát nhạc loại cao cấp mới về thêm nhiều:
    - chất lượng rất tốt, rất bền, âm thanh hay. Cắm điện phát nhạc, trong máy có sẵn nhiều bài nhạc chú, ngoài ra có thể cắm thêm usb tuỳ ý (shop sẽ copy giúp)
    - cao 30cmx20cmx15,8cm, nặng 4,4kg. Làm bằng hợp kim nạm men ngọc cao cấp

    - cuộn kinh chú bên trong có:
    Lục tự đại minh omanipadmehums 335775 biến,
    Tc Văn thù 36630 biến,
    Tc Kim cang thủ 36630 biến, ..
    Tc Vô lượng thọ 14652 biến,
    Tc Phật đảnh tôn thắng 21164 biến
    Tc Lục Độ Mẫu Green Tara 27676 biến,
    Tc Kim cang tát đoả 100 âm có 10582 biến,
    Tc duyên sinh 814 biến ...

    KINH LUÂN LÀ TƯỢNG TRƯNG CHO TẤT CẢ CÁC PHẨM HẠNH CỦA CHƯ PHẬT VÀ BỒ TÁT KHẮP MƯỜI PHƯƠNG

    Có bốn loại: địa kinh luân, thủy kinh luân, hỏa kinh luân và phong kinh luân. Một trong những lợi ích của kinh luân là nó tượng trưng cho tất cả các phẩm hạnh của chư Phật và Bồ Tát khắp mười phương. Để làm lợi lạc chúng sinh, chư Phật và Bồ Tát đã thị hiện trong các kinh luân để tịnh hóa tất cả những ác nghiệp và che chướng của chúng ta, giúp chúng ta hiện thực hóa những thực chứng trên con đường tu tới giác ngộ. Tất cả các chúng sinh (không chỉ loài người mà còn cả các loài côn trùng), trong khu vực các kinh luân được xây dựng sẽ được cứu độ khỏi việc tái sinh vào các cõi thấp; họ sẽ được sinh vào cõi thiên hoặc cõi người, hoặc được vãng sanh vào cõi tịnh độ của đức Phật.
    ~ Lama Zopa Rinpoche

    Giáo huấn về sự lợi lạc của Mani Luân ( kinh luân)
    Đức Liên-Hoa-Sanh dạy “ngay cả với kẻ thiếu kiên trì, vẫn có được những năng lực kỳ diệu. Những ai tinh tấn trì tụng Sáu âm và quay kinh luân thì không nghi ngờ gì nữa họ sẽ đạt được thập địa”. Sử dụng kinh luân là một trong những cách thức dễ dàng nhất để tịnh hóa nghiệp tiêu cực trong quá khứ, mọi ác hạnh, nhiễm ô và những chướng ngại ngăn che chúng ta nhận ra tự tánh của mình và vạn pháp. Đức Phật dạy “Lợi ích nhất chính
    Ib để được tư vấn ạ
    Hội những người có niềm tin bất diệt vào Phật Thánh Kinh luân cắm điện phát nhạc loại cao cấp mới về thêm nhiều: - chất lượng rất tốt, rất bền, âm thanh hay. Cắm điện phát nhạc, trong máy có sẵn nhiều bài nhạc chú, ngoài ra có thể cắm thêm usb tuỳ ý (shop sẽ copy giúp) - cao 30cmx20cmx15,8cm, nặng 4,4kg. Làm bằng hợp kim nạm men ngọc cao cấp - cuộn kinh chú bên trong có: Lục tự đại minh omanipadmehums 335775 biến, Tc Văn thù 36630 biến, Tc Kim cang thủ 36630 biến, .. Tc Vô lượng thọ 14652 biến, Tc Phật đảnh tôn thắng 21164 biến Tc Lục Độ Mẫu Green Tara 27676 biến, Tc Kim cang tát đoả 100 âm có 10582 biến, Tc duyên sinh 814 biến ... KINH LUÂN LÀ TƯỢNG TRƯNG CHO TẤT CẢ CÁC PHẨM HẠNH CỦA CHƯ PHẬT VÀ BỒ TÁT KHẮP MƯỜI PHƯƠNG Có bốn loại: địa kinh luân, thủy kinh luân, hỏa kinh luân và phong kinh luân. Một trong những lợi ích của kinh luân là nó tượng trưng cho tất cả các phẩm hạnh của chư Phật và Bồ Tát khắp mười phương. Để làm lợi lạc chúng sinh, chư Phật và Bồ Tát đã thị hiện trong các kinh luân để tịnh hóa tất cả những ác nghiệp và che chướng của chúng ta, giúp chúng ta hiện thực hóa những thực chứng trên con đường tu tới giác ngộ. Tất cả các chúng sinh (không chỉ loài người mà còn cả các loài côn trùng), trong khu vực các kinh luân được xây dựng sẽ được cứu độ khỏi việc tái sinh vào các cõi thấp; họ sẽ được sinh vào cõi thiên hoặc cõi người, hoặc được vãng sanh vào cõi tịnh độ của đức Phật. ~ Lama Zopa Rinpoche Giáo huấn về sự lợi lạc của Mani Luân ( kinh luân) Đức Liên-Hoa-Sanh dạy “ngay cả với kẻ thiếu kiên trì, vẫn có được những năng lực kỳ diệu. Những ai tinh tấn trì tụng Sáu âm và quay kinh luân thì không nghi ngờ gì nữa họ sẽ đạt được thập địa”. Sử dụng kinh luân là một trong những cách thức dễ dàng nhất để tịnh hóa nghiệp tiêu cực trong quá khứ, mọi ác hạnh, nhiễm ô và những chướng ngại ngăn che chúng ta nhận ra tự tánh của mình và vạn pháp. Đức Phật dạy “Lợi ích nhất chính Ib để được tư vấn ạ
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • Hội những người có niềm tin bất diệt vào Phật Thánh

    Kinh luân cắm điện phát nhạc loại cao cấp mới về thêm nhiều:
    - chất lượng rất tốt, rất bền, âm thanh hay. Cắm điện phát nhạc, trong máy có sẵn nhiều bài nhạc chú, ngoài ra có thể cắm thêm usb tuỳ ý (shop sẽ copy giúp)
    - cao 30cmx20cmx15,8cm, nặng 4,4kg. Làm bằng hợp kim nạm men ngọc cao cấp

    - cuộn kinh chú bên trong có:
    Lục tự đại minh omanipadmehums 335775 biến,
    Tc Văn thù 36630 biến,
    Tc Kim cang thủ 36630 biến, ..
    Tc Vô lượng thọ 14652 biến,
    Tc Phật đảnh tôn thắng 21164 biến
    Tc Lục Độ Mẫu Green Tara 27676 biến,
    Tc Kim cang tát đoả 100 âm có 10582 biến,
    Tc duyên sinh 814 biến ...

    KINH LUÂN LÀ TƯỢNG TRƯNG CHO TẤT CẢ CÁC PHẨM HẠNH CỦA CHƯ PHẬT VÀ BỒ TÁT KHẮP MƯỜI PHƯƠNG

    Có bốn loại: địa kinh luân, thủy kinh luân, hỏa kinh luân và phong kinh luân. Một trong những lợi ích của kinh luân là nó tượng trưng cho tất cả các phẩm hạnh của chư Phật và Bồ Tát khắp mười phương. Để làm lợi lạc chúng sinh, chư Phật và Bồ Tát đã thị hiện trong các kinh luân để tịnh hóa tất cả những ác nghiệp và che chướng của chúng ta, giúp chúng ta hiện thực hóa những thực chứng trên con đường tu tới giác ngộ. Tất cả các chúng sinh (không chỉ loài người mà còn cả các loài côn trùng), trong khu vực các kinh luân được xây dựng sẽ được cứu độ khỏi việc tái sinh vào các cõi thấp; họ sẽ được sinh vào cõi thiên hoặc cõi người, hoặc được vãng sanh vào cõi tịnh độ của đức Phật.
    ~ Lama Zopa Rinpoche

    Giáo huấn về sự lợi lạc của Mani Luân ( kinh luân)
    Đức Liên-Hoa-Sanh dạy “ngay cả với kẻ thiếu kiên trì, vẫn có được những năng lực kỳ diệu. Những ai tinh tấn trì tụng Sáu âm và quay kinh luân thì không nghi ngờ gì nữa họ sẽ đạt được thập địa”. Sử dụng kinh luân là một trong những cách thức dễ dàng nhất để tịnh hóa nghiệp tiêu cực trong quá khứ, mọi ác hạnh, nhiễm ô và những chướng ngại ngăn che chúng ta nhận ra tự tánh của mình và vạn pháp. Đức Phật dạy “Lợi ích nhất chính
    Ib để được tư vấn ạ
    Hội những người có niềm tin bất diệt vào Phật Thánh Kinh luân cắm điện phát nhạc loại cao cấp mới về thêm nhiều: - chất lượng rất tốt, rất bền, âm thanh hay. Cắm điện phát nhạc, trong máy có sẵn nhiều bài nhạc chú, ngoài ra có thể cắm thêm usb tuỳ ý (shop sẽ copy giúp) - cao 30cmx20cmx15,8cm, nặng 4,4kg. Làm bằng hợp kim nạm men ngọc cao cấp - cuộn kinh chú bên trong có: Lục tự đại minh omanipadmehums 335775 biến, Tc Văn thù 36630 biến, Tc Kim cang thủ 36630 biến, .. Tc Vô lượng thọ 14652 biến, Tc Phật đảnh tôn thắng 21164 biến Tc Lục Độ Mẫu Green Tara 27676 biến, Tc Kim cang tát đoả 100 âm có 10582 biến, Tc duyên sinh 814 biến ... KINH LUÂN LÀ TƯỢNG TRƯNG CHO TẤT CẢ CÁC PHẨM HẠNH CỦA CHƯ PHẬT VÀ BỒ TÁT KHẮP MƯỜI PHƯƠNG Có bốn loại: địa kinh luân, thủy kinh luân, hỏa kinh luân và phong kinh luân. Một trong những lợi ích của kinh luân là nó tượng trưng cho tất cả các phẩm hạnh của chư Phật và Bồ Tát khắp mười phương. Để làm lợi lạc chúng sinh, chư Phật và Bồ Tát đã thị hiện trong các kinh luân để tịnh hóa tất cả những ác nghiệp và che chướng của chúng ta, giúp chúng ta hiện thực hóa những thực chứng trên con đường tu tới giác ngộ. Tất cả các chúng sinh (không chỉ loài người mà còn cả các loài côn trùng), trong khu vực các kinh luân được xây dựng sẽ được cứu độ khỏi việc tái sinh vào các cõi thấp; họ sẽ được sinh vào cõi thiên hoặc cõi người, hoặc được vãng sanh vào cõi tịnh độ của đức Phật. ~ Lama Zopa Rinpoche Giáo huấn về sự lợi lạc của Mani Luân ( kinh luân) Đức Liên-Hoa-Sanh dạy “ngay cả với kẻ thiếu kiên trì, vẫn có được những năng lực kỳ diệu. Những ai tinh tấn trì tụng Sáu âm và quay kinh luân thì không nghi ngờ gì nữa họ sẽ đạt được thập địa”. Sử dụng kinh luân là một trong những cách thức dễ dàng nhất để tịnh hóa nghiệp tiêu cực trong quá khứ, mọi ác hạnh, nhiễm ô và những chướng ngại ngăn che chúng ta nhận ra tự tánh của mình và vạn pháp. Đức Phật dạy “Lợi ích nhất chính Ib để được tư vấn ạ
    1
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • HỎI : NẠO PHÁ THAI, CON TUNG KINH ĐỊA TẠNG NHƯ THẾ NÀO ĐỂ HỒI HƯỚNG?

    Nạo phá thai là vấn đề nghiêm trọng, là nghiệp chướng. Trong kinh Phật nói, con cái và cha mẹ là cái duyên rất sâu dầy. Nếu không có duyên sẽ không cùng chung sống một nhà. Trong cái duyên này có hai loại.

    Có báo ân mà đến: ngày trước chúng ta có ân đức với họ, đời này họ đến trở thành hiếu tử hiền tôn. Nạo thai là đem giết họ đi, ân lập tức biến thành thù. Không những ân không còn, lại kết thêm oán thù, khi lần sau gặp lại, họ sẽ báo thù.

    Đến để báo oán: nếu đem giết chết họ, oán kia lại chồng thêm oán, oán thù này càng kết càng sâu, đời đời kiếp kiếp, tương báo lẫn nhau không hề ngừng dứt.

    Thông thường người trong xã hội không tin tưởng đạo lý này, vậy không còn cách nào. Không phải nói không tin thì không có thật, nếu “không tin thì không có”, chúng tôi cũng sẽ không tin. Dù không tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn trọng. Phải rất tốn sức nếu muốn giải mở oan kết này. Cách nêu trong kinh Địa Tạng rất có hiệu quả, không phải tụng vài bộ kinh Địa Tạng là xong. Xem cách thức siêu độ người thân của nữ Quang Mục và nữ Bà La Môn. Sau khi người nhà của họ chết đọa vào địa ngục, họ đã dốc sức tu học dũng mãnh tinh tấn, oan kết liền được khai mở. Khi giảng kinh Địa Tạng, chúng tôi đã nói rất rõ ràng tường tận, nữ Bà La môn niệm Phật đến nhất tâm bất loạn, rồi dùng công đức hồi hướng cho người thân. Nếu không có công phu, làm thế nào siêu độ cho họ.

    Khi niệm Phật đến công phu thành khối, nữ Bà La Môn đạt cảnh giới trong định, không phải trong mộng, cô liền đến địa ngục. Có hai loại người có thể thấy được địa ngục. Thứ nhất là người tạo tội nghiệp, phải đọa vào địa ngục để chịu quả báo. Loại người thứ hai là bồ tát, bồ tát có thể vào điạ ngục để tham quan, hóa độ chúng sinh. Nữ Bà La Môn niệm đến nhất tâm bất loạn liền có năng lực đi tham quan địa ngục, quỷ vương nhìn thấy gọi cô là bồ tát. Như vậy, không phải chỉ đọc qua loa kinh Địa Tạng là được, mà phải y theo đạo lý của kinh điển tu hành, nâng cảnh giới của chính mình từ phàm phu lên thành bồ tát, oan gia trái chủ liền thảy đều được độ.

    Nữ Quang Mục đạt cảnh giới trong mộng, tuy thấp hơn một bậc, chưa đạt đến nhất tâm bất loạn nhưng có thể nói công phu của cô cũng đã thành khối, cũng đạt cảm ứng thù thắng. Do đây có thể biết, phương pháp lý luận kinh điển nói đều không sai. Chúng ta lơ là qua loa, luôn xem kinh điển là sai. “Thọ trì đọc tụng vì người diễn nói”. Thọ là đem lý luận phương pháp trong kinh điển để tiếp nhận, y giáo phụng hành. Không áp dụng trong cuộc sống thường ngày của chính mình thì không gọi là thọ trì. Mỗi ngày đọc tụng một hai bộ kinh, thọ trì là tự lợi, diễn nói là lợi tha. Tự độ độ người, công phu chân thật ngay nơi đó, sau đó hồi hướng. Lúc đó quỉ thần cầu giúp đỡ, chúng ta mới có thể giúp được. Bằng không, việc giải oan kết không thể được tiếp nhận. Cho nên khi gặp người muốn nạo thai thì hãy khuyên họ nhất định đừng tạo oan nghiệp này, vì sẽ vô cùng phiền phức.

    PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG.

    XIN THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏.
    HỎI : NẠO PHÁ THAI, CON TUNG KINH ĐỊA TẠNG NHƯ THẾ NÀO ĐỂ HỒI HƯỚNG? Nạo phá thai là vấn đề nghiêm trọng, là nghiệp chướng. Trong kinh Phật nói, con cái và cha mẹ là cái duyên rất sâu dầy. Nếu không có duyên sẽ không cùng chung sống một nhà. Trong cái duyên này có hai loại. Có báo ân mà đến: ngày trước chúng ta có ân đức với họ, đời này họ đến trở thành hiếu tử hiền tôn. Nạo thai là đem giết họ đi, ân lập tức biến thành thù. Không những ân không còn, lại kết thêm oán thù, khi lần sau gặp lại, họ sẽ báo thù. Đến để báo oán: nếu đem giết chết họ, oán kia lại chồng thêm oán, oán thù này càng kết càng sâu, đời đời kiếp kiếp, tương báo lẫn nhau không hề ngừng dứt. Thông thường người trong xã hội không tin tưởng đạo lý này, vậy không còn cách nào. Không phải nói không tin thì không có thật, nếu “không tin thì không có”, chúng tôi cũng sẽ không tin. Dù không tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn trọng. Phải rất tốn sức nếu muốn giải mở oan kết này. Cách nêu trong kinh Địa Tạng rất có hiệu quả, không phải tụng vài bộ kinh Địa Tạng là xong. Xem cách thức siêu độ người thân của nữ Quang Mục và nữ Bà La Môn. Sau khi người nhà của họ chết đọa vào địa ngục, họ đã dốc sức tu học dũng mãnh tinh tấn, oan kết liền được khai mở. Khi giảng kinh Địa Tạng, chúng tôi đã nói rất rõ ràng tường tận, nữ Bà La môn niệm Phật đến nhất tâm bất loạn, rồi dùng công đức hồi hướng cho người thân. Nếu không có công phu, làm thế nào siêu độ cho họ. Khi niệm Phật đến công phu thành khối, nữ Bà La Môn đạt cảnh giới trong định, không phải trong mộng, cô liền đến địa ngục. Có hai loại người có thể thấy được địa ngục. Thứ nhất là người tạo tội nghiệp, phải đọa vào địa ngục để chịu quả báo. Loại người thứ hai là bồ tát, bồ tát có thể vào điạ ngục để tham quan, hóa độ chúng sinh. Nữ Bà La Môn niệm đến nhất tâm bất loạn liền có năng lực đi tham quan địa ngục, quỷ vương nhìn thấy gọi cô là bồ tát. Như vậy, không phải chỉ đọc qua loa kinh Địa Tạng là được, mà phải y theo đạo lý của kinh điển tu hành, nâng cảnh giới của chính mình từ phàm phu lên thành bồ tát, oan gia trái chủ liền thảy đều được độ. Nữ Quang Mục đạt cảnh giới trong mộng, tuy thấp hơn một bậc, chưa đạt đến nhất tâm bất loạn nhưng có thể nói công phu của cô cũng đã thành khối, cũng đạt cảm ứng thù thắng. Do đây có thể biết, phương pháp lý luận kinh điển nói đều không sai. Chúng ta lơ là qua loa, luôn xem kinh điển là sai. “Thọ trì đọc tụng vì người diễn nói”. Thọ là đem lý luận phương pháp trong kinh điển để tiếp nhận, y giáo phụng hành. Không áp dụng trong cuộc sống thường ngày của chính mình thì không gọi là thọ trì. Mỗi ngày đọc tụng một hai bộ kinh, thọ trì là tự lợi, diễn nói là lợi tha. Tự độ độ người, công phu chân thật ngay nơi đó, sau đó hồi hướng. Lúc đó quỉ thần cầu giúp đỡ, chúng ta mới có thể giúp được. Bằng không, việc giải oan kết không thể được tiếp nhận. Cho nên khi gặp người muốn nạo thai thì hãy khuyên họ nhất định đừng tạo oan nghiệp này, vì sẽ vô cùng phiền phức. PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG. XIN THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏.
    24
    36 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • PHẢI THỰC HIỆN 5 CHỮ . NHÂN ,NGHĨA, LỄ , TRÍ , TÍN CHẲNG LÀM ĐƯỢC 5 CHỮ ẤY LÚC QUÝ VỊ RA ĐI SẼ BỊ CHƯỚNG NGẠI, NGƯỜI THIẾU NHÂN ÁI,THIẾU TỪ BI, CHẲNG CÓ LÒNG NHÂN ÁI SẼ MẮC BỆNH Ở GAN,, NẾU KẺ BẤT NGHĨA, THIẾU ĐẠO NGHĨA, SẼ BỊ BỆNH PHỔI, KẺ THIẾU LỄ BỊ BỆNH TIM, KẺ THIẾU TRÍ BỊ BỆNH THẬN, KẺ THIẾU CHỮ TÍN BỆNH TỲ VỊ, CÁC CHỨNG BỆNH ĐỀU CÓ NGUYÊN NHÂN ĐỐI ỨNG

    Chúng ta làm thế nào để tỉnh táo, sáng suốt trong lúc lâm chung? Dùng phương pháp gì? Đoạn ác, tu thiện, tích lũy công đức. Phải thực hiện năm chữ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” do cổ nhân Trung Quốc đã nói. Chẳng làm được năm chữ ấy, lúc quý vị ra đi sẽ bị chướng ngại. Người thiếu nhân ái, thiếu từ bi, chẳng có lòng nhân ái sẽ mắc bệnh gan, bệnh ở gan. Nếu là kẻ bất nghĩa, thiếu đạo nghĩa, sẽ bị bệnh phổi. Kẻ thiếu lễ bị bệnh tim. Kẻ thiếu trí bị bệnh thận. Kẻ thiếu chữ tín, bệnh tại tỳ vị. Các chứng bệnh đều có nguyên nhân đối ứng.

    Có thể hành trọn nhân, nghĩa, lễ, trí, tín [sẽ chẳng có bệnh]. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín và Ngũ Giới trong Phật pháp hoàn toàn giống nhau. Nhân là chẳng sát sanh, Nghĩa là chẳng trộm cắp, Lễ là chẳng tà hạnh, Trí là chẳng uống rượu, Tín là chẳng nói dối, hoàn toàn tương ứng với năm giới, quý vị đều có thể làm được, quyết định chẳng vi phạm, trong đời này, quý vị chẳng mắc bệnh. “Siêng tu Giới, Định, Huệ, dứt diệt tham, sân, si”, bản thân chúng ta mới có thể bảo đảm chính mình khi lâm chung chẳng hồ đồ, như vậy thì chắc chắn sẽ vãng sanh. Vãng sanh là trong một niệm cuối cùng. Một niệm cuối cùng là A Di Đà Phật, chẳng phải là điều gì khác.

    Do vậy, lúc bình thời phải buông xuống, khi lâm chung, quý vị mới chẳng có tạp niệm, mới chẳng nghĩ cái này, tưởng cái kia, đặc biệt là danh, sắc, tài, ăn uống, ngủ nghỉ cũng đều bỏ, khi lâm chung sạch làu, chẳng có ô nhiễm. Đã biết hết thảy phiền não thì phải xa lìa, phải tận hết sức xa lìa, càng xa càng hay, vì sao? Đó là triền phược, trói buộc chúng ta ở nơi đây, khiến cho chúng ta chẳng lìa khỏi lục đạo luân hồi, quý vị nói có phiền phức lắm hay không? Bồ Tát dạy chúng ta đoạn sạch, dạy chúng ta rời khỏi, đó là Giải, [tức là] cởi gỡ những trói buộc!

    PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG.

    TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH DIỄN NGHĨA.

    PHẢI THỰC HIỆN 5 CHỮ . NHÂN ,NGHĨA, LỄ , TRÍ , TÍN CHẲNG LÀM ĐƯỢC 5 CHỮ ẤY LÚC QUÝ VỊ RA ĐI SẼ BỊ CHƯỚNG NGẠI, NGƯỜI THIẾU NHÂN ÁI,THIẾU TỪ BI, CHẲNG CÓ LÒNG NHÂN ÁI SẼ MẮC BỆNH Ở GAN,, NẾU KẺ BẤT NGHĨA, THIẾU ĐẠO NGHĨA, SẼ BỊ BỆNH PHỔI, KẺ THIẾU LỄ BỊ BỆNH TIM, KẺ THIẾU TRÍ BỊ BỆNH THẬN, KẺ THIẾU CHỮ TÍN BỆNH TỲ VỊ, CÁC CHỨNG BỆNH ĐỀU CÓ NGUYÊN NHÂN ĐỐI ỨNG Chúng ta làm thế nào để tỉnh táo, sáng suốt trong lúc lâm chung? Dùng phương pháp gì? Đoạn ác, tu thiện, tích lũy công đức. Phải thực hiện năm chữ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” do cổ nhân Trung Quốc đã nói. Chẳng làm được năm chữ ấy, lúc quý vị ra đi sẽ bị chướng ngại. Người thiếu nhân ái, thiếu từ bi, chẳng có lòng nhân ái sẽ mắc bệnh gan, bệnh ở gan. Nếu là kẻ bất nghĩa, thiếu đạo nghĩa, sẽ bị bệnh phổi. Kẻ thiếu lễ bị bệnh tim. Kẻ thiếu trí bị bệnh thận. Kẻ thiếu chữ tín, bệnh tại tỳ vị. Các chứng bệnh đều có nguyên nhân đối ứng. Có thể hành trọn nhân, nghĩa, lễ, trí, tín [sẽ chẳng có bệnh]. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín và Ngũ Giới trong Phật pháp hoàn toàn giống nhau. Nhân là chẳng sát sanh, Nghĩa là chẳng trộm cắp, Lễ là chẳng tà hạnh, Trí là chẳng uống rượu, Tín là chẳng nói dối, hoàn toàn tương ứng với năm giới, quý vị đều có thể làm được, quyết định chẳng vi phạm, trong đời này, quý vị chẳng mắc bệnh. “Siêng tu Giới, Định, Huệ, dứt diệt tham, sân, si”, bản thân chúng ta mới có thể bảo đảm chính mình khi lâm chung chẳng hồ đồ, như vậy thì chắc chắn sẽ vãng sanh. Vãng sanh là trong một niệm cuối cùng. Một niệm cuối cùng là A Di Đà Phật, chẳng phải là điều gì khác. Do vậy, lúc bình thời phải buông xuống, khi lâm chung, quý vị mới chẳng có tạp niệm, mới chẳng nghĩ cái này, tưởng cái kia, đặc biệt là danh, sắc, tài, ăn uống, ngủ nghỉ cũng đều bỏ, khi lâm chung sạch làu, chẳng có ô nhiễm. Đã biết hết thảy phiền não thì phải xa lìa, phải tận hết sức xa lìa, càng xa càng hay, vì sao? Đó là triền phược, trói buộc chúng ta ở nơi đây, khiến cho chúng ta chẳng lìa khỏi lục đạo luân hồi, quý vị nói có phiền phức lắm hay không? Bồ Tát dạy chúng ta đoạn sạch, dạy chúng ta rời khỏi, đó là Giải, [tức là] cởi gỡ những trói buộc! PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG. TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH DIỄN NGHĨA.
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri
  • Vòng tay mã não thiên nhiên Gobi và đá gân mạch, đá nho, đá trứng cá… tự nhiên rất đẹp

    - đá quý hoàn toàn tự nhiên, nguyên hình dáng tìm thấy ở gobi mongola, đã trải qua hàng trăm ngàn năm phong hoá tiếp thu năng lượng trái đất, ở nơi sa mạc thảo nguyên rộng lớn Gobi tây tạng mongola (gobi trải dài ở phía tây bắc trung quốc tây tạng đến mongola)
    - vân trên đá hoàn toàn tự nhiên

    - size 8-10 li - nam nữ đeo đều đẹp

    Nhắn tin để được thỉnh vòng
    Vòng tay mã não thiên nhiên Gobi và đá gân mạch, đá nho, đá trứng cá… tự nhiên rất đẹp - đá quý hoàn toàn tự nhiên, nguyên hình dáng tìm thấy ở gobi mongola, đã trải qua hàng trăm ngàn năm phong hoá tiếp thu năng lượng trái đất, ở nơi sa mạc thảo nguyên rộng lớn Gobi tây tạng mongola (gobi trải dài ở phía tây bắc trung quốc tây tạng đến mongola) - vân trên đá hoàn toàn tự nhiên - size 8-10 li - nam nữ đeo đều đẹp Nhắn tin để được thỉnh vòng
    0 Yorumlar 0 hisse senetleri